Mấy lời về Trà
Câu Chuyện Về Người Bạn
Tôi có một anh bạn mê uống rượu. Khi hỏi anh ta về sở thích rượu, anh ta đáp uống gì cũng được, miễn là rượu có chất cồn.
Tôi thấy lạ, nhưng đến nay, tôi cũng có cảm nhận tương tự về trà.
Uống trà, ta chỉ cần đó là trà mà thôi, không phân biệt hảo hạng hay đê hạ, cốc trà tinh khiết hay chén trà thấp kém bên hè phố.
Niềm Khao Khát Với Trà
Uống trà, nhiều khi, chỉ là cái nỗi niềm muốn uống thứ không phải là nước lã.
Tuy nhiên, đó chỉ là phía kẻ uống. Còn phẩm trà thì dĩ nhiên không thế.
Thời nay, thói uống trà đã chẳng còn cầu kỳ như xưa.
Chỉ cần có một chỗ đứng ngồi có chén trà Long Tỉnh hạng tầm tầm e cũng không thể nào kiếm nổi.
Trà Bình Dân
Trà Việt Nam thực tế là một thức uống bình dân và phổ biến.
Từ nơi quê mùa đến chốn thị thành, từ nếp nhà nát đến biệt thự kiểu Tây.
Từ công đường cửa quan cho đến đầu đường xóa chợ, đâu đâu cũng có mặt và người ta cũng uống nó không mấy phân biệt.
Những Người Yêu Triết Lý Trà Việt Nam
Mới đây có nhiều người đặt triết lý này nọ cho trà Việt Nam.
Về lịch sử thì thư tịch chẳng có, về phẩm vật thì giống mà không nhiều không quý, về sản xuất thì trình độ mông muội, thô thiển, về sử dụng thì lề thói đơn giản hạn hẹp, về chất lượng thì kém cỏi.
Nhưng, nếu biết mình biết người, vui với gốc quê, thời tự nhiên lại thấy có phong vị.
Khám Phá Các Loại Trà Dân Tộc
Tôi từng ghé qua uống ở một quán trà ven hồ Tây.
Chủ nhân đã sưu tập nhiều loại trà dân tộc ở miền núi phía Bắc Việt Nam, như Tà Xùa, Suối Giàng, Thượng Sơn, Lũng Phìn.
Uống tuần trà đầu thì nặng nề, mệt nhọc, nhưng từ tuần sau trở đi, lại thấy ngọt ngào, dễ chịu. Người ấy cũng có công khám phá.
Vị Ngọt Ngào Của Trà Việt Nam
Trà Việt Nam nặng vị, vô hương. Uống người ta khen vị ngọt, ngọt giọng, uống xong vẫn thấy ngọt mãi chứ không mấy khi bảo trà thơm cả.
Tất cả các loại trà Việt Nam đều chát, nặng, khó uống.
Nhưng dùng mãi thì thấy nó cũng có duyên, đậm đà, đằm thắm; lâu thành quen, thấy được.
Yêu Trà Việt Nam
Nếu có điều kiện đi uống nhiều, chắc tôi sẽ yêu trà Việt Nam lắm, vì để yêu nó, cũng chẳng thiếu gì lý do.
Trà cổ thụ cây to như xoan ở Lũng Phìn, Mèo Vạc, Hà Giang hay các thức trà mà người Tày, người Mông tự sao tẩm lấy.
Rồi mang xuống chợ bán, nhấp trong miệng vẫn thấy lẩn khuất có mùi khói bếp rất mộc mạc.
Trà ấy, dẫu uống một lần, vẫn thấy nhớ mãi.
Văn Hóa Vỉa Hè Với Chè Chén
Không dễ quên cái món “chè chén” vỉa hè ở Hà Nội, kinh kỳ đấy.
Đâu đâu mà chẳng có quán nước chè ở các gốc phố, dưới bóng cây?
Quán nước không chỉ đơn giản là cái nơi ghé vào chiều một hớp nước trà.
Đó là nơi người ta gặp gỡ, hỉ hả, xì xào, bàn tán, là chốn xe ôm đợi khách, kẻ rỗi nghề giết thời gian…
Đó là nơi gìn giữ cả một lối sinh hoạt rất đặc trưng của người Hà Nội dở quê dở tỉnh, là hạt nhân của cái văn hóa vỉa hè; là một cuộc sống khác, thực hơn, bớt giả dối hơn trong cái đô thị.
Cái quán nước, mà cốt lõi là chén trà, là đối cực, cũng là niềm an ủi.
Bạn có thể tham khảo thêm về Trà Thái Nguyên, sạch và chính gốc.
Các bài viết về Trà , Các loại Trà Xanh và Thực phẩm tốt cho sức khỏe tại Việt Nam.