Theo chè thái nguyên viết Uống trà – Nét văn hóa độc đáo của người Việt Nam
Từ ngàn đời nay, Trà đã trở thành một người bạn, một lối sống đẹp gắn liền với biết bao thế hệ người Việt Nam từ thuở khai sinh lập quốc. Trà thanh cao, nghi lễ trong cung đình, trong các hoạt động văn hóa, tôn giáo của quốc gia, làng xã. Trà bình dị trong đời sống của mỗi người dân. Trà là niềm kiêu hãnh Việt khi đón tiếp các chính khách, các nguyên thủ quốc gia. Trà ở Việt Nam đa dạng là thế, thâm trầm là thế, và cũng thật tinh tế, kiêu sa.
Ở Việt Nam, Trà được chia thành hai trường phái chính: Trường phái Trà Bác Học (Trà cung đình) với các nghi lễ trang trọng và Trường phái trà bình dân với cách pha trà thưởng thức dân dã, bình dị.
Cách thưởng trà ở Việt Nam cũng có rất nhiều điều thú vị. Ấm chén bát tràng có thể là chiếc ấm tích, bát đàn thô mộc, cũng có thể là bộ ấm sứ trắng trẻo, tinh tươm, hay những ấm đất, ấm ngọc quý giá. Trà được sử dụng từ khi còn là lá tươi, cho đến khi được hái búp, sao khô, có thể để mộc hoặc ướp với hoa. Mỗi loại trà có những đặc trưng rất riêng, tạo thành một thế giới sống động về khẩu vị và cách thưởng thức của những người yêu trà.
Nếu phải tìm ra một nét văn hóa độc đáo, đặc trưng riêng của Trà Việt Nam so với các nước khác trên thế giới như Nhật Bản, Trung Quốc, Hàn Quốc hay Phương Tây, thì Trà Hoa chính là nét đặc trưng rất Việt Nam ấy. Có lẽ không có nơi nào trên thế giới mà trà hoa được sử dụng rộng rãi và gắn liền với cuộc sống của mỗi người dân như ở Việt Nam, từ những loại trà ướp hoa sen Hồ Tây tinh tế, thanh cao, quyền quý cho đến những loại trà hoa dân dã nhưng không kém phần lãng mạn như trà lài, trà ngâu, trà sói, trà cúc…
Bạn cứ thử tưởng tượng xem, vào mỗi xế chiều, người thiếu nữ chèo thuyền ra hồ sen, lén bỏ trà vào những búp sen hàm tiếu rồi dùng sợi cỏ cột lại. Sáng hôm sau khi mặt trời còn chưa tỏ, thiếu nữ lại chèo thuyền ra hồ sen, hái bông sen đã ướp trà bên trong đem về pha. Nước để pha trà không phải là nước mưa hay nước giếng nữa, mà là nước sương đọng trên từng lá sen. Thật lãng mạn phải không? Hay những buổi trưa hè oi ả bên cánh đồng, các bác nông dân nhàn rỗi nhấp từng bát chè tươi và nói chuyện rôm rả. Những buổi sớm mai, nơi công viên, nơi góc vườn, các cụ già thư thả nhấp chén trà bên bàn cờ, ôn lại những câu chuyện xưa. Ở đô thị, các bạn trẻ lại hàn huyên với nhau trong những trà quán truyền thống, đắm mình trong tiếng nhạc du dương, trong không gian thấm đẫm văn hóa Việt, để học cho mình cách sống chậm lại, cách để tìm về với những giá trị bên trong của mỗi con người.
Trà là thế. Cứ bình dị gắn liền với cuộc đời mỗi người Việt Nam từ khi sinh ra cho đến lúc mất đi. Uống Trà có nhiều khi không cần cầu kì, tô vẽ, chỉ đơn giản là một bát nước chè tươi, ngồi hàn huyên với hàng xóm, bạn bè, ngồi bệt bên hiên nhà, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng cũng đủ khiến cho mỗi người luôn cảm thấy nhớ. Nhớ cái không khí thân tình mà trà mang lại. Nhớ sự tịnh tâm, an nhiên bên chén trà. Nhớ chút hương thơm thanh khiết của trà lan tỏa. Và nhớ tinh thần thâm sâu không ranh giới của trà như Kakuzo Okakura đã từng viết trong cuốn Trà Thư: Thế giới sẽ gặp nhau trong một chén trà.